Một buổi sáng mùa thu se lạnh sân trường cấp 3 rộn ràng tiếng cười nói. Y/n với mái tóc nhuộm đỏ và phong thái tự tin bước đi giữa những ánh nhìn ngưỡng mộ. Cô là tâm điểm, một thỏi nam châm thu hút mọi ánh nhìn nhưng cũng là một cái bẫy tinh vi mà không ai hay biết.
Giữa đám đông ấy, Shidou đứng đó, ánh mắt dại khờ dõi theo Y/n. Cậu là một chàng trai hiền lành, có chút ngây ngô, nhưng tình cảm dành cho Y/n thì chân thành đến mức đáng thương. Sau bao đêm trằn trọc, Shidou lấy hết dũng khí chặn đường Y/n sau giờ học và ngỏ lời.
"Y/n, tớ… tớ thích cậu. Làm bạn gái tớ nhé?" Giọng Shidou run run, khuôn mặt đỏ bừng.
Y/n nhìn Shidou, ánh mắt lướt qua một tia chán ngán nhưng rồi nhanh chóng biến thành nụ cười duyên dáng. "Được thôi," cô nói, giọng ngọt ngào nhưng lạnh lẽo. "Nếu cậu đã thích tớ đến vậy, thì tớ chấp nhận."
Shidou không biết rằng, lời chấp nhận đó không phải đến từ tình yêu, mà là từ lòng thương hại rẻ mạt, trộn lẫn với sự thích thú khi có thêm một con mồi ngoan ngoãn.
Kể từ ngày đó, Shidou trở thành cái bóng của Y/n. Cậu đưa đón cô đi học, mua cho cô những món đồ cô thích, làm tất cả những gì cô yêu cầu. Shidou như một chú cún con trung thành, luôn ở bên Y/n, dù cô có đối xử với cậu tệ bạc đến đâu.
Y/n thì khác. Cô vẫn là Y/n của ngày nào, vẫn thân mật với những chàng trai khác trước mặt Shidou, vẫn nhận những lời tán tỉnh công khai. Mỗi lần như vậy, trái tim Shidou lại như bị bóp nghẹt, nhưng cậu không dám nói, sợ Y/n sẽ rời bỏ mình. Cậu tự huyễn hoặc rằng rồi một ngày, Y/n sẽ nhận ra tình cảm chân thành của cậu.
Một chiều mưa tầm tã, Y/n đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, ngón tay lướt trên điện thoại. Cô vừa chia tay một mục tiêu mới và cảm thấy chán nản cùng cực. Nhìn thấy tin nhắn hỏi han của Shidou một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
"Chúng ta chia tay đi, Shidou," Y/n nhắn.
Shidou đang đi trên đường, chiếc điện thoại rung lên trong túi. Cậu dừng lại, đọc dòng tin nhắn, cả thế giới như sụp đổ dưới chân.
"Tại sao vậy Y/n? Tớ đã làm gì sai?" Shidou gọi lại, giọng nói nghẹn ngào.
"Không có tại sao cả. Tớ chán rồi," Y/n đáp gọn lỏn, không chút cảm xúc.
"Không! Không thể nào! Y/n, đừng mà… Tớ yêu cậu! Tớ có thể làm mọi thứ cho cậu mà!" Shidou gần như hét lên.
"Tớ không cần," Y/n lạnh lùng nói.
Shidou lao đến quán cà phê, không màng đến những giọt mưa xối xả. Cậu tìm thấy Y/n đang ngồi đó, khuôn mặt bình thản đến đáng sợ. Cậu quỳ sụp xuống trước mặt cô mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh.
"Y/n, xin cậu… xin cậu đừng bỏ tớ," Shidou nức nở, nước mắt hòa lẫn với nước mưa. "Cậu muốn lợi dụng tớ thế nào cũng được, đánh đập tớ cũng được, chỉ cần đừng chia tay… Xin cậu đấy Y/n, hãy lợi dụng tớ đi… Xin cậu hãy ở bên tớ…tớ rất yêu cậu"
Lời cầu xin yếu ớt của Shidou vang vọng trong không gian, nhuốm đầy sự tuyệt vọng và đau đớn. Y/n nhìn xuống chàng trai đang quỳ dưới chân mình, ánh mắt không hề lay động. Một nụ cười nhếch mép thoáng qua trên môi cô, rồi nhanh chóng biến mất. Cô không nói gì, chỉ đơn giản đứng dậy, quay lưng bỏ đi, bỏ lại Shidou một mình giữa vũng lầy của sự đau khổ và tình yêu mù quáng.