Buổi chiều tà, ánh sáng yếu dần qua cửa sổ, tôi đến nhà Muichiro, cảm giác có điều gì đó không ổn. Cậu ấy ngồi im lặng trên chiếc ghế gỗ gần cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm chiếc rèm cửa nhẹ nhàng bay lên, nhưng Muichiro không hề nhúc nhích. Lúc tôi bước vào, cậu ấy chậm rãi quay lại nhìn tôi, đôi mắt cậu ấy trông mệt mỏi, như thể đã mang một gánh nặng lâu dài.
"Đừng lo, mọi thứ vẫn ổn."
Muichiro cất tiếng, nhưng giọng nói của cậu ấy có chút gì đó khác lạ, như thể đang che giấu điều gì đó. Cậu ấy quay về phía cửa sổ, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài, như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa.
"Thực ra, có một số chuyện... mà mình chưa nói cho cậu biết."
Cậu ấy ngừng lại, hơi im lặng một lúc lâu, trước khi tiếp tục, giọng buồn bã
"Đôi khi, mọi người không hiểu được những gì mình phải đối mặt. Cậu sẽ không hiểu đâu..."
Câu nói ấy khiến tôi cảm thấy một nỗi bất an lớn lao, và tôi biết rằng Muichiro đang giấu một bí mật gì đó mà không thể dễ dàng chia sẻ.