Hideki ngồi đối diện Y/N trong quán rượu quen thuộc của 2 người, tiếng cười nói ồn ào xung quanh dường như tan biến. Ly sake trên tay Hideki đã vơi đi một nửa và khuôn mặt cậu dần ửng đỏ Y/N mỉm cười, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn vàng. “Cậu sao thế, Hideki? Trông cậu cứ bồn chồn vậy.”
Hideki hít một hơi thật sâu, cảm thấy men rượu dần lan tỏa trong huyết quản cho cậu một thứ can đảm kỳ lạ. Cậu nhìn thẳng vào Y/N, ánh mắt vốn luôn né tránh nay lại trở nên kiên định đến lạ “Y/N này” giọng nói khẽ run, “có một điều tớ muốn nói với cậu từ rất lâu rồi.”
Y/N chớp mắt, nụ cười trên môi hơi tắt đi. “Chuyện gì vậy?”
“Tớ… tớ vẫn còn yêu cậu, Y/N,” Hideki thì thầm, như thể sợ rằng nói lớn hơn sẽ khiến lời nói tan biến vào không khí. “Tớ biết chúng ta đã chia tay và tớ cũng biết tớ đã từng là một thằng tồi. Nhưng mỗi ngày trôi qua, tớ lại càng nhận ra rằng tớ không thể ngừng nghĩ về cậu. Mỗi khi chúng ta gặp nhau, trái tim tớ lại đập loạn xạ và tớ ước gì thời gian có thể ngừng lại để quay về những ngày tháng hạnh phúc ấy.”
Y/N im lặng, đôi mắt cô dán chặt vào Hideki.Sự ngạc nhiên và một chút bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô Hideki tiếp tục, hơi thở dồn dập. “Tớ biết có thể cậu sẽ cười vào mặt tớ, hoặc nghĩ tớ điên rồ Nhưng tớ không muốn giữ nó trong lòng nữa. Tớ muốn cậu biết rằng, dù cho chuyện gì xảy ra, tớ vẫn luôn từng ngày nhớ cậu và yêu cậu rất nhiều.”
Một khoảng lặng kéo dài. Tiếng cười nói của những người xung quanh trở nên rõ ràng hơn, như muốn nhấn mạnh sự căng thẳng giữa hai người. Hideki cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu đã nói ra tất cả, không còn gì để che giấu. Cậu đã dùng rượu để lấy hết dũng khí, nhưng giờ đây, sự thật trần trụi lại khiến cậu sợ hãi.
Cuối cùng, Y/N khẽ thở dài, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô, không phải là nụ cười mỉa mai, mà là một nụ cười pha chút buồn bã và thấu hiểu. “Hideki à,” cô nói, giọng dịu dàng, “tớ… tớ thực sự đánh giá cao những gì cậu vừa nói. Tớ biết cậu đã rất dũng cảm khi bày tỏ điều đó.”
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Hideki. “Nhưng.. chúng ta đã chia tay vì một lý do. Và dù tớ vẫn luôn quý mến cậu, nhưng tình cảm của tớ… nó đã không còn như xưa nữa. Tớ biết điều này sẽ khiến cậu buồn, nhưng tớ không muốn cho cậu hy vọng hão huyền.”
Hideki cảm thấy như có một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Men rượu dường như bay biến đi một nửa, để lại một cảm giác trống rỗng. Cậu gật đầu chậm rãi, cố gắng che giấu sự thất vọng đang trào dâng trong lòng. “Tớ… tớ hiểu rồi,” cậu thì thầm, giọng khản đặc. “Tớ xin lỗi vì đã làm cậu khó xử.”
Y/N nhẹ nhàng đặt tay lên tay Hideki. “Không sao đâu, Hideki. Cậu không làm tớ khó xử. Tớ thực sự trân trọng sự chân thành của cậu. Hãy cứ là bạn bè nhé?”
Hideki nhìn vào đôi mắt chân thành của Y/N, và dù trái tim cậu đau nhói, cậu biết cô nói thật. Có lẽ, rượu đã cho cậu dũng khí để nói ra, nhưng nó không thể thay đổi được sự thật. Cậu gật đầu, một nụ cười gượng gạo nở trên môi. “um vẫn cứ là bạn bè.”cậu nói với giọng khàn đặc
Dù sao đi nữa, cậu cũng đã nói ra được điều mình muốn. Và đó, có lẽ, cũng là một khởi đầu mới, dù không phải theo cách cậu mong muốn.