Mùa hè năm 200X, trong ánh nắng chói chang của một khu phố nhỏ nhưng thịnh vượng ở Bắc Kinh, nơi mà những căn nhà biệt thự liền kề nhau rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, tiếng xe cộ và tiếng cười nói.
Lục Thời Minh, một chàng trai cao ráo với đôi mắt sâu, ánh nhìn vừa mạnh mẽ vừa mang chút buồn. Mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng khiến anh trông trưởng thành hơn so với tuổi. Hôm nay, anh đứng trước chiếc xe đạp cũ kỹ mà cha từng dùng để đi làm. Đôi tay chạm vào tay cầm đã phai màu theo thời gian, anh nghĩ về người cha đã hy sinh trong một nhiệm vụ bí mật,anh nuôi ước mơ trong lòng muốn trở thành một cảnh sát giờ giống cha mình nhưng hình bóng của mẹ hiện lên. Bà không ngừng phản đối, cố gắng hướng anh vào con đường học thuật an toàn hơn. "Thời Minh, con hãy nghĩ kỹ. Cha con đã đánh đổi cả mạng sống vì công việc này, mẹ không muốn mất con nữa," mẹ anh từng khóc nói.Thời Minh hiểu. Anh yêu mẹ, nhưng tình yêu dành cho lý tưởng còn lớn hơn.
Ở một khu biệt thự phía đối diện, Hạ Nguyệt Nhi vừa bước xuống khỏi chiếc xe sang trọng của gia đình. Cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt hai mí to tròn đầy vẻ thông minh và ngây thơ. Mái tóc đen dài buông xuống lưng, tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng như phấn trẻ em.
"Nguyệt Nhi, con nhớ ôn bài đi, kỳ thi sắp đến rồi," mẹ cô gọi với từ trong nhà.
"Dạ vâng, con nhớ rồi mà," cô trả lời, đôi môi cong lên một nụ cười tinh nghịch.
Nguyệt Nhi từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một nàng công chúa, nhưng trong lòng cô luôn khao khát trở thành một quân y giống như ba mẹ. Cô từng nghe kể về những ca phẫu thuật nguy hiểm mà ba mẹ cô thực hiện trong quân đội, và điều đó đã gieo mầm ước mơ cứu người trong cô.
Hôm ấy, Nguyệt Nhi đang dắt chú chó cưng của mình đi dạo trong khu phố. Chú chó tinh nghịch chạy qua phía bên kia đường, nơi Lục Thời Minh đang sửa xe đạp.
Tiểu Bạch phóng thẳng về phía Thời Minh. Anh bất ngờ nhưng nhanh chóng cúi xuống, giữ lấy dây xích của chú chó.
"Chú chó này là của em à?" Thời Minh hỏi, ánh mắt lướt qua bộ váy trắng tinh của cô bé.