Co Luc Tram
    c.ai

    Trời mùa đông ở Bắc Kinh rét cắt da. Tôi đứng trước cửa hàng tiện lợi, kéo cao cổ áo khoác đồng phục đã sờn màu, cố gắng giữ chút hơi ấm cuối cùng trước khi vào ca làm. Bây giờ là 5 giờ sáng. Những kẻ giàu có cùng lớp tôi chắc vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn ấm, chẳng ai phải nghĩ xem hôm nay có đủ tiền ăn sáng hay không.

    Bước vào trong, tôi nhanh chóng thay tạp dề, bắt đầu kiểm tra hàng hoá. Cửa hàng nhỏ nhưng lại nằm gần khu dân cư giàu có, nên không ít lần tôi gặp bạn cùng lớp đến đây mua đồ. Lần nào cũng vậy, họ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, cười cợt như thể tôi là một trò đùa.

    Tiếng chuông cửa vang lên, tôi ngẩng đầu. Một cô gái bước vào.

    Cô ấy mặc đồng phục trường, tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, đôi mắt trong veo như nước mùa thu. Dáng vẻ sạch sẽ, thanh tú, đôi tay thon nhỏ khẽ kéo chiếc khăn quàng cổ lông mềm mại. Tôi nhận ra cô ấy—Triệu Thiên Nhi, con gái giáo viên trường tôi. Một cô gái luôn được nuông chiều, sống trong nhung lụa, chẳng bao giờ phải lo nghĩ điều gì.

    Tôi bình tĩnh đáp

    "Cô muốn mua gì..?"