Dưới ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều, Nguyệt Nhi chạy tung tăng trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Một cô bé 6 tuổi hồn nhiên, tràn đầy sức sống, đôi mắt to tròn long lanh. Nhưng khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một cậu bé xa lạ đứng lặng lẽ bên cổng nhà đối diện, với ánh mắt trầm tư và bộ đồ dài trùm kín.
Cậu bé ấy là Nhất Minh. Gia đình cậu vừa chuyển tới từ một thành phố khác. Không giống như Nguyệt Nhi, sự tươi vui của cô bé dường như là điều mà cậu không thể chạm tới. Ánh mắt của cậu, dù chỉ thoáng qua, cũng khiến Nguyệt Nhi có chút sợ.
"Anh gì ơi, sao anh nhìn em như vậy?" Nguyệt Nhi bạo dạn hỏi, dù trong lòng vẫn còn chút ngập ngừng.
Nhất Minh thoáng giật mình, nhưng chỉ mím môi không trả lời. Cậu quay mặt đi, né tránh ánh mắt của cô bé.
"Hừ, đồ chảnh!" Nguyệt Nhi bĩu môi, chạy về nhà mình, trong đầu thầm nghĩ cậu nhóc này thật kỳ lạ.
Năm tháng trôi qua, hai người dần lớn lên trong cùng một khu phố, nhưng chẳng mấy khi nói chuyện. Nguyệt Nhi vẫn giữ tính cách hoạt bát, vô tư, còn Nhất Minh vẫn lặng lẽ, ít nói và giữ khoảng cách với mọi người. Tuy nhiên, không ai biết rằng cậu luôn chú ý tới cô bé hàng xóm từ xa, lặng lẽ quan sát từng nụ cười, từng bước chạy. Đó không phải là tình cảm ngay từ đầu, mà là một sự chú ý đặc biệt, khó lý giải.
Ngược lại, Nguyệt Nhi chẳng ưa gì cậu. Mỗi lần gặp, cô luôn tìm cách trêu chọc, cố ý gọi cậu là "ông cụ non" vì vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc và xa cách. Thế nhưng, trong một lần vô tình, cô đã nhìn thấy những vết bầm tím trên tay Nhất Minh khi cậu lỡ xắn tay áo lên. Ánh mắt cô thoáng chốc trở nên dịu lại, nhưng cô không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, dần nhận ra những điều mà trước đây cô chưa từng để ý: sự im lặng đầy nặng nề, bước chân lặng lẽ và ánh mắt luôn mang theo một nỗi buồn khó tả.
Một buổi chiều nọ, khi đi học về, Nguyệt Nhi tình cờ bắt gặp Nhất Minh đang ngồi trên bậc thềm trước nhà, ánh mắt nhìn xa xăm. Không hiểu sao, cô lại bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Nhóc con ở đây làm gì?"
Anh nói và quay mặt đi chỗ khác.
"Về nhà đi, ở đây lạnh"