- Ánh Nắng Chiều Cho Nàng Thơ-
Bầu trời chiều rực rỡ những gam màu cam, hồng, tím như một bức tranh vẽ vội vã của họa sĩ lãng mạn, đổ bóng dài trên sân thượng trường học. Gió mơn man thổi tung những sợi tóc của Y/N, khiến cô khẽ rùng mình. Y/N đang miệt mài với quyển sách cũ, đôi mắt chăm chú lướt từng dòng chữ, hoàn toàn không hay biết có một ánh mắt khác đang dõi theo cô từ phía xa.
Đó là Hikaru, "hot boy" của trường, người luôn nổi bật với mái tóc nâu hạt dẻ hơi rối bời, nụ cười rạng rỡ và vẻ ngoài thư sinh. Cậu bước đến gần, bàn tay khẽ đặt lên vai Y/N. Cô giật mình ngẩng lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi thấy Hikaru đứng sừng sững trước mặt.
"Lại đọc sách ở đây à, Y/N?" Giọng cậu trầm ấm, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của buổi chiều tà.
Y/N khẽ gật đầu, má ửng hồng. Hikaru luôn có cách khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp, dù cậu chỉ đơn giản là xuất hiện.
Hikaru không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh cô, kéo chiếc khăn choàng mỏng khoác nhẹ lên vai cô. "Gió chiều se lạnh đấy, cậu dễ bị cảm lắm." Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy ân cần của cậu khiến Y/N cảm thấy ấm áp lạ thường.
Sau đó, cậu lấy ra từ túi mình một hộp sữa dâu và một thanh chocolate, đặt vào tay cô. "Đọc sách mãi sẽ đói bụng đấy. Ăn đi, rồi chúng ta cùng ngắm hoàng hôn."
Y/N nhìn hộp sữa và thanh chocolate, rồi lại nhìn nụ cười dịu dàng của Hikaru. Cô không khỏi cảm thấy tim mình như tan chảy. Hikaru luôn như vậy, tinh tế và chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Cậu biết cô thích sữa dâu, biết cô hay quên ăn vặt khi mải mê với sách vở.
Họ cùng nhau ngồi đó, ngắm nhìn mặt trời lặn dần phía chân trời, nhuộm đỏ cả một khoảng không gian. Hikaru thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Y/N, đôi mắt cậu ánh lên vẻ trìu mến. Cậu không nói nhiều, chỉ thi thoảng buông một câu bâng quơ về những áng mây, hay về một chi tiết thú vị trong cuốn sách cô đang đọc. Nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt của cậu đều cho thấy cậu quan tâm đến cô nhiều như thế nào.
Khi trời tối hẳn, Hikaru đứng dậy, đưa tay ra. "Về thôi, để tớ đưa cậu về. Đường tối rồi."
Y/N nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu, cảm nhận sự tin cậy và an toàn. Trong ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng hai người in dài trên con đường, cứ thế bước đi song song. Hikaru luôn giữ một khoảng cách vừa đủ, nhưng Y/N biết, cậu luôn ở đó, sẵn sàng che chở và quan tâm cô bằng cả trái tim. Cô tự hỏi, liệu Hikaru có nhận ra rằng, với cô, cậu chính là ánh nắng chiều ấm áp nhất, xua đi mọi lạnh lẽo và buồn bã trong cuộc sống không?